Chào mọi người, lại là Hoan đây. Tôi xin phép đảm nhiệm nốt lần này.
Tôi đến Nhật Bản khoảng 5 năm trước.
Với cái đầu rỗng tuếch không biết gì thì tôi đã rất lo lắng.
Gia đình tôi rất đông người vì vậy mà tôi luôn sống trong một bầu không khí sôi nổi,
nên tôi không thể tưởng tượng được việc sống một mình sẽ như thế nào.
Khi tôi ở Việt Nam,cuộc sống hàng ngày của tôi,
trường học, công việc, mọi thứ đều đi chung với một ai đó.
Tôi đã rất sợ phải ở một mình.
Nhưng tôi nhận ra rằng
Nhật Bản là một đất nước tuyệt vời và mẹ tôi một người yêu Nhật Bản đã hỏi tôi rằng,
“Con có muốn đến Nhật Bản không? “.
Khi đó thì ý nghĩ muốn đi Nhật lập tức hiện lên trong đầu tôi.
Nhưng tôi có thể đi đến Nhật Bản không?
Mẹ hoàn toàn không có tiền, nếu vay tiền ngân hàng thì làm thế nào để trả được?
Tôi đã rất phân vân và lo lắng rất nhiều.
Tuy nhiên, mẹ tôi đã bảo vẫn ổn,không sao đâu.
Mẹ muốn tôi đi nên mới hỏi như thế,
và về vấn đề tiền nong thì không cần lo lắng thêm gì cũng được.
Gia đình tôi thuộc dạng không khá giả gì mấy và cần rất nhiều tiền.
Thế là tôi quyết định nghỉ học.
Và bây giờ tôi đang ở Nhật Bản vì nhờ mẹ đã vay tiền từ ngân hàng,
cho tôi đi học tiếng Nhật và nghĩ về tương lai của tôi.
Khi tôi rời khỏi cả gia đình,
tôi phải làm việc chăm chỉ để không phải lo lắng nhiều,
một mình vẫn phải mỉm cười.
Lúc đầu, tiếng Nhật và cuộc sống của tôi ở Nhật Bản khó khăn đến mức tôi thực sự muốn trở về nhà,
tôi cô đơn và khóc lóc.
Nhưng chỉ cần suy nghĩ tới tương lai của bản thân và gia đình thì tôi đều vượt qua được hết.
Khi tôi gặp khó khăn thì tôi tìm thấy một lớp học tiếng Nhật.
Tôi có thể gặp những người tình nguyện viên của nước Nhật và rất nhiều người nước ngoài như tôi,
cùng làm việc chăm chỉ với mọi người,cùng học,
cùng chơi ,chứ không phải một mình.
Không chỉ tiếng Nhật của tôi, mà cả cuộc sống của tôi ở Nhật Bản cũng trở nên thú vị hơn.
Mỗi tuần sau khi làm việc, đến lớp học và nhìn thấy những nụ cười của các tình nguyện viên,
tôi lại có thêm động lực để cố gắng hơn nữa.
Và tôi cũng tự nhận ra một điều rằng,
Khi bạn thấy ai đó cười thì bạn cũng sẽ cười theo phản xạ không điều kiện.
Khi tôi đi làm mỗi ngày,
tôi lại rất biết ơn các tình nguyện viên đã cười và cổ vũ cho một ngày mới làm việc của tôi.
Tôi hứa sẽ làm hết sức mình.
Khoảng một năm trước, tôi đã về nước.
Việt Nam đã thay đổi như thế nào?
Nhật Bản là quốc gia như thế nào?
Tôi thực sự không thể so sánh,ở đâu cũng có những nơi tốt và cũng có những nơi xấu.
Nhưng giống nhau là con người.
Ở đâu?
Làm gì?
Cười?
Hay suốt ngày ủ rũ?
Bạn có thể tự quyết định.
Tôi mạnh mẽ hơn so với lúc trước khi đến Nhật Bản,
dù có khó khăn như thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ cười và bước tiếp.
Tôi sẽ tiếp tục trân trọng và đánh giá cao những người xung quanh để tôi có thể trở thành một người mạnh mẽ đến mức tôi có thể chấp nhận rằng đây là cuộc sống của tôi,
dù nó có tốt hay xấu đi chăng nữa.
Cuộc sống là như vậy.
Chúng ta sẽ có nhiều lần cảm thấy hối hận nhưng chứ khóc rồi cười và bước tiếp thôi.
Đây là nguyên tắc sống của tôi.
Niềm vui không phải là một vấn đề gì đó quá to tát.
Chỉ là tặng một nụ cười khích lệ nếu gặp những người đang khó khăn.
Chỉ thế thôi !
Cuộc đời này chỉ có một lần sống thôi.
Tại sao chúng ta lại không sông vui vẻ mỗi ngày cơ chứ?